Ông Hải và cái xe cứu thương

Ông Hải và cái xe cứu thương.

Bữa giờ đọc báo mạng thấy tin tức anh phó tri huyện từ quan giờ về tự mua xe cấp phép cứu thương đưa đón người bệnh. Không khó dự đoán là mấy khi mạng xã hội lại nhân dịp này chia phe chửi lộn.

Anh Hải phó tri huyện mua cái ô tô, báo chí và mạng xã hội đưa anh lên mây xanh vì việc làm chưa từng có của một cựu quan chức xưa nay. Người ta nghi kỵ cũng không phải hoàn toàn sai, và họ dò xét anh cũng không có gì là lạ. Đó là quy luật truyền thông mà ai cũng phải chấp nhận. Xe cấp cứ thiện nguyện thì xưa nay người ta làm nhiều lắm (nhất là mạnh thường quân các tỉnh miền Tây) nhưng lần này ầm ĩ lên là vì họ muốn soi mói cá nhân anh chứ không phải mô hình cấp cứu anh đang làm.

Việc anh làm tốt không? Rất tốt. Cứ cái gì phục vụ cộng đồng là tốt. Không có gì tranh cãi ở đây. Giờ chỉ có thời gian trả lời cho tất cả. Anh Ba sợ những cái gì quá ầm ĩ thì thường không lâu bền. Anh cũng không cần phải mang dép tổ ong hay trực tiếp cầm lái… Lái xe đường dài là một việc khó, đòi hỏi sức khỏe, học hỏi nghiêm túc – nhất là xe ưu tiên nữa. Tôi thật sự e ngại với việc anh lên báo lúc nào cũng trong khuôn mặt mệt mỏi, thẫn thờ, buồn bã bên vô lăng sau khi đạp ga mấy trăm km. Với tiềm lực của mình, tôi đoán rằng anh có thể làm được nhiều hơn, bài bản hơn nếu anh thật sự muốn cống hiến cho cộng đồng.

Nhưng tóm lại, anh đang làm việc tốt và nếu anh kiên trì với nó thì đó là câu trả lời lớn nhất vả vào mồm bọn đang dè bỉu anh. Chở một bệnh nhân cấp cứu kịp thời là một điều dễ, nhưng chở 5000 bệnh nhân suốt mấy năm ròng rã thì đó chính là kỳ tích. Tôi mong chờ và hi vọng ở anh.

Các anh chị cũng đừng chửi rủa, phê phán nữa. Có thể ông Hải đang “làm màu” nhưng 1 ngày ở Việt Nam có tầm vài trăm ông nổi hứng “làm màu” cống hiến gì đấy cho cộng đồng thì cũng là điều quá tốt chứ sao. Miễn là đúng pháp luật, đúng quy trình và đúng với lương tâm mình.

Nhân vụ này, Anh Ba nhớ đến buổi nói chuyện của mình với một số anh chị đang là nghiên cứu sinh trong và ngoài nước trong một buổi tiệc gặp mặt cuối năm 2017. Hôm ấy, một anh có nói về một số sai lầm trong việc triển khai chính sách kinh tế của nhà nước thế là ngay lập tức cô bạn ngồi đối diện hưởng ứng luôn về việc cô ấy không tin vào nhà nước, không tin vào bất cứ dự án nào hết.

Khi người ta học nhiều, họ sẽ có xu thế phê phán bạn bè, chồng/vợ xa hơn là cha, mẹ, thậm chí phê phán chính quyền. Nhưng khi học rất nhiều thì người ta lại có xu hướng cảm thông, thấu hiểu. Đó là sự thật.

Trong Tây Du Ký, Tam Tạng thừa biết giữa rừng thiêng thì lấy đâu ra một bà lão lạc đường? Nhưng không phải vì thế mà ông không cứu. Không phải Tam Tạng ngu mà đó là cái tâm từ bi của người sắp đạt thành giác ngộ. Tề Thiên thì có “hỏa nhãn kim tinh”, cái gì ngứa mắt là một gậy đoạt mạng liền… không phải Tề Thiên sai nhưng vĩnh viễn khó giác ngộ vì cái trí của Tề Thiên là cái trí của kẻ chỉ biết đả kích, phê phán và hủy hoại.

Trở lại buổi nói chuyện, Anh Ba hôm ấy chỉ nói rằng thấy được cái sai lầm của người khác thì tốt rồi nhưng nếu đủ yêu thương và trí tuệ anh sẽ thấy được cả lý do vì sao người ta sai? Để rồi lựa chọn tiếp cảm thông hay phê phán. Đó mới là cách tư duy đúng.

Học nhiều để hiểu rằng mọi sự trên đời này không bao giờ hoàn thiện, không phải ai cũng đủ căn cơ, nền tảng để hiểu được nhiều điều. Một nghìn năm mới xuất hiện 1 thánh nhân, một trăm năm mới có 1 vĩ nhân, mười năm mới có một cao nhân nhưng 10 phút là xuất hiện 1 thằng tiểu nhân rồi. Đó là quy luật, không thể thay đổi dù là Tây hay Tàu đi nữa.

Có một số việc, vừa phân trắng đen đã trở thành quá khứ; Có một số người, giận hờn vài ngày đã trở thành dĩ vãng; Có những nỗi đau, vừa cười lên đã tan thành bọt nước… quan tâm nhiều cũng thế thôi.

Để đừng vì có kiến thức rồi nhìn đám đông thấy não nùng vì sự ngu, nhìn tập thể thấy mệt mỏi vì sự dốt. Con bướm nào cũng từ con sâu mà ra, người trí nào cũng từng là người ngu do học hỏi mà thành – hiểu được điều đó sẽ thấy đời đẹp hơn, cây lá xanh hơn… Tự nhiên mình độ lượng hơn liền. Mà khi mình bao dung, độ lượng tự nhiên da mình đẹp hơn, mắt mình bớt lằn đỏ, hơi thở mình nhẹ nhàng… người ngoài nhìn vào sẽ thích ngay.

Học cho lắm rồi nhìn đâu cũng sinh tâm nghi kỵ, hung hăng, chán chường… thì hóa ra tự mình uống thuốc độc để mong mấy thằng ngu trên đời chết mẹ hết hay sao?

Credit: Anh Bà

Advertisement

About Hình Như Là

Xin đừng tìm biết rõ chàng ta - Nhân loại xem rằng dễ xấu xa Có đến mà yêu thì hãy đến Xem đầu mây gợn, mắt mây qua.

Posted on 05/09/2020, in Chất chã and tagged . Bookmark the permalink. 1 bình luận.

  1. Bài viết và những lời bạn nói rất hay. Mình thích đoạn “Khi người ta học nhiều, họ sẽ có xu thế phê phán bạn bè, chồng/vợ xa hơn là cha, mẹ, thậm chí phê phán chính quyền. Nhưng khi học rất nhiều thì người ta lại có xu hướng cảm thông, thấu hiểu. Đó là sự thật.”

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.

%d người thích bài này: