Daily Archives: 22/08/2020

Thơ tình thời Covid

Thơ tình thời Covid:

☘Xuân Diệu:

Mây vẩn từng không, chim bay đi

Khí trời u uất hận cách ly

Ít nhiều thiếu nữ buồn không nói

Cả xóm cùng lây, sợ đéo gì

☘Nguyễn Bính:

Bữa ấy cô vy phơi phới bay

Khẩu trang mấy lớp mặt hơi dày

Hội việt kiều về ho ngang ngõ

Mẹ bảo: toi rồi, khéo lại lây

☘Hàn Mặc Tử

Sao anh không về chơi thôn Vỹ

Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên

Gặp ngay em gái là F1

Bịt cái khẩu trang mặt chữ điền

Gió theo lối gió, mây đường mây

Lòng anh buồn hiu, không lẽ lây?

Nhà ai gần nhất khu y tế

Có chở anh về kịp tối nay?

Read the rest of this entry

Advertisement

Ăn cỗ của người Annam

Một anh Tây đã tả màn ăn cỗ của người Annam xinh đẹp, hiếu khách rất sống động và chân thực như sau:

“Tất cả bọn họ hân hoan ngồi sà xuống nền nhà bày la liệt và lộn xộn các món thơm ngon, một số chồm người qua các đĩa đồ ăn để lấy cho mình gia vị và những thứ cần thiết. Những người trung niên bắt đầu đào bới trong các đĩa đồ ăn lớn, lôi ra những thứ có lẽ là ngon nhất cho vào chén của những người già hơn, một số người già sau khi nhận được miếng ngon bắt đầu cằn nhằn và lập tức chuyển chúng sang chén của mấy đứa con nít đang ngồi xung quanh.

Không khí rất ồn ào, ai cũng nói một điều gì đấy nhưng có vẻ không quan trọng.

Noi gương những người đàn ông, đám phụ nữ thì tay lôi ra từ đĩa hay dùng đũa khoắng vào trong các nồi to hơn tìm kiếm một vài thứ mong muốn, khi vớt được một chùm trứng gà còn nhỏ, cả mấy người phụ nữ và đám con nít reo ồ lên.

Một trong số họ tiếp tục vớt đồ ăn trong các tô lớn, một số khác tỉ mẩn ngồi xé các chiến lợi phẩm để cung cấp cho lũ nhỏ.

Tôi thực sự không biết là bữa ăn đã bắt đầu hay chưa, khi người có vẻ lớn tuổi nhất ngồi rung rung chân liên tục và uống những ly rượu đục ngầu, một trong số họ lấy tay bốc một cây rau to, vặt lấy vài lá rồi ném cọng rau còn thừa trở về đĩa.

Read the rest of this entry

“Hãy uống nước từ dòng suối nơi ngựa uống

“Hãy uống nước từ dòng suối nơi ngựa uống

Con ngựa chẳng bao giờ uống nước xấu đâu

Hãy đặt giường nơi chú mèo nằm ngủ

Ăn trái cây có dấu vết của chú sâu

Hãy chọn nấm có côn trùng đậu lại

Hãy trồng cây nơi chuột chũi dũi đất lên

Xây nhà bạn nơi rắn nằm sưởi ấm

Đào giếng nơi loài chim tránh nắng rền

Đi ngủ và thức giấc cùng lũ chim – bạn gặt hái những ngày vàng thóc lúa

Ăn nhiều màu xanh – bạn có đôi chân và trái tim khỏe như những sinh vật rừng sâu

Bơi thường xuyên, bạn sẽ thấy mình sống trên trái đất như cá trong làn nước,

Ngắm bầu trời luôn khi có thể, suy nghĩ bạn sẽ nhẹ bẫng và trong suốt

Hãy im lặng nhiều, nói thật ít – sự tĩnh lặng sẽ đến trong tim, tâm hồn bạn an tĩnh và tràn đầy bình yên.”

Saint Seraphim of Sarov (Bản dịch của Nguyễn Quỳnh Mai)

Bạn thật sự đã chết từ khi nào?

10 tuổi: Bố mẹ dặn bạn phải HỌC GIỎI, để sau này có được 1 công việc ỔN ĐỊNH, rồi còn kiếm tiền nuôi thân

14 tuổi: Bố mẹ tiếp tục dặn bạn phải CỐ HỌC THẬT GIỎI, để thi được vào 1 trường CẤP 3 tốt, rồi còn thi ĐẠI HỌC nữa.

18 tuổi: Bạn thi đỗ vào 1 trường ĐẠI HỌC, đúng như tâm nguyện của bố mẹ. Với 1 chuyên ngành cũng khá hot, mà bạn nghĩ là xã hội sẽ cần.

22 tuổi: bạn TỐT NGHIỆP đại học, nhưng chuyên ngành của bạn lại không dễ tìm việc như bạn nghĩ. Mấy năm đầu bạn phải chạy shipper, rồi Grab, Be,…đủ thứ nghề để kiếm sống

26 tuổi: bạn tìm được 1 CÔNG VIỆC, tiền lương không nhiều, nhưng cũng tạm ỔN ĐỊNH. Bạn thường xuyên phải làm muộn đến tận khuya để hoàn thành xong công việc của mình

30 tuổi: bạn KẾT HÔN, cô ấy do 1 người quen giới thiệu cho bố mẹ bạn. Bạn chưa muốn cưới do lương còn chưa đủ nuôi thân, nhưng rồi để chiều lòng bố mẹ, bạn gật đầu đồng ý.

34 tuổi: Sức khỏe bạn ngày càng yếu đi, công việc thì ngày một nhiều hơn, lời hứa thăng tiến lại tiếp tục được lùi vô thời hạn. Cô vợ rỉ tai bạn: “Con trai mình tháng sau lên mẫu giáo lớn, song ngữ 7 triệu/tháng”. Bạn nhíu mày, cô ấy to tiếng: “Anh đã như vậy, anh muốn con cũng như anh sao?” Bạn lặng đi, rút điện thoại chuyển khoản cho vợ thêm 3 triệu, tiền ấy bạn tính sẽ tự thưởng cho mình bộ Vest mới, vì mới được tăng thêm 10% lương sau 3 năm cống hiến hết mình.

38 tuổi: Thằng bé vào lớp 1. Cô chủ nhiệm nói: “Năm đầu tiên rất QUAN TRỌNG ! Phụ đạo một tháng khoảng 3 triệu”. Bạn lặng đi. Đang tính đi học 1 khóa đầu tư để thoát nghèo, nhưng thôi, thấy người ta bảo đầu tư cho con cái là khoản đầu tư mang lại lợi nhuận tốt nhất.

42 tuổi: Thế rồi nó cũng sắp lên được cấp hai, thầy chủ nhiệm nói: “Năm ĐẦU TIÊN rất quan trọng”, bạn cười: “vâng, em đang tính cho cháu đi học thêm”. Dự định năm nay mua 1 hợp đồng bảo hiểm nhân thọ, nhưng chắc thôi, lo cho con ăn học trước đã, rồi tính sau.

46 tuổi: Một ngày, khi vừa đi học về, thằng bé chạy đến ôm bạn và nói: “Ba, con muốn học Piano. Ba mua cho con 1 chiếc đàn nha”. Câu “Ba làm gì có tiền” những năm tháng gần đây, bạn đã nói quá nhiều, nhưng lần này không hiểu sao KHÔNG NÓI NÊN LỜI.

50 tuổi: Con trai thi được vào 1 trường ĐẠI HỌC cũng không tồi lắm, chắc có lẽ cũng tốt hơn trường bạn ngày xưa. Như vậy là tốt rồi. Lại đúng chuyên ngành của bố. Chắc giờ cũng dễ tìm việc, nhưng mà học phí sao lại cao vậy nhỉ? Không biết còn phải đầu tư cho nó học đến bao giờ.

Read the rest of this entry

Phố

Ở đây phố xá hiền như cỏ

Có nỗi hồn nhiên giữa mặt người

Ở đây cỏ sẽ hiền hơn phố

Bởi dưới chân em có mặt trời

#pho #trinhcongson

#

Họp lớp

Cuối tuần vừa rồi, tôi đi họp lớp. Đó là buổi họp lớp có đông thành viên nhất trong suốt 15 năm qua, kể từ khi chúng tôi tốt nghiệp. Cả lớp 51 thành viên, có 32 người tham dự. Những người còn lại, có người đã cắt đứt liên lạc hoàn toàn từ lâu, có người thì hứa hẹn nhưng cuối cùng lại chẳng thấy đến.

Trong một buổi họp lớp như thế, bạn cũ gặp lại nhau, lúc nào cũng sẽ diễn ra cảnh bạn bè tự so sánh với nhau rồi kẻ cười, người than vãn. Bởi lẽ không phải ai cũng chấp nhận được sự thật những người năm ấy từng ngồi cùng một lớp học với mình mà chục năm qua đi, sự chênh lệch giữa cả hai lại càng ngày càng lớn, đến mức coi là khác nhau một trời một vực cũng không ngoa.

15-20 năm trôi qua, đường đời mỗi người mỗi khác. Sự thay đổi có đôi khi khiến người ta cảm xúc lẫn lộn.

Tuy nhiên, cá nhân tôi lại rất thích tham gia các buổi họp lớp. Mỗi lần tụ họp lại như thế, tôi đều hứng thú với việc quan sát những con người cách đây rất lâu đã có cùng xuất phát điểm như tôi hiện nay đang ở vị trí thế nào.

Lý do gì khiến họ thành công vượt bậc? Rồi lý do gì khiến họ cứ dậm chân tại chỗ?

Một buổi họp lớp không đơn giản là cách giúp người ta hồi tưởng lại thanh xuân hay cảm thán sự vô tình của thời gian và lòng người, mà nhân đó, chúng ta còn có thể hiểu được rất nhiều bài học về hiện thực.

===============

Read the rest of this entry

Truyện tranh

TRUYỆN TRANH

Hôm nay, một người bạn hỏi mình là nên cho con trai học lớp 4 của anh đọc sách gì, mình hỏi: sao anh không cho nó đọc truyện tranh.

Anh nói truyện tranh không kích thích sự tưởng tượng tốt như truyện chữ, mình hỏi: tại sao anh lại nghĩ như vậy?

Thật sự mình nghĩ mọi đứa con nít nên đọc truyện tranh. Tất nhiên nó nên được xem là một phần thưởng hơn là một điều gì đó hiển nhiên. Mình và một thế hệ bạn bè của mình lớn lên cùng những cuốn truyện tranh. Những quyển truyện phải đổi bằng những bữa ăn sáng, những quyển truyện khiến lũ trẻ đếm ngược từng ngày để chờ tập tiếp theo.

Ngày đó lũ trẻ hoặc là nghèo, hoặc là được cho rất ít tiền, việc mua một quyển truyện trở nên phức tạp và buộc một đứa con nít phải… tính toán chiến thuật hợp lý. Một quyển truyện có thể khiến nó phải hy sinh nhiều cây kem, một quả cầu da cá hay nhiều bịch bánh tráng. Bài học đầu tiên rút ra trong đời: muốn có thứ mình thích, đôi khi mình phải đánh đổi.

Mình chưa từng thấy một bộ truyện nào kích thích tưởng tượng tốt hơn Đô Rê Mon. Với những người 8x, phải là truyện đọc xuôi, phải là Đô Rê Mon, Chai En, Xu Ka, Đê Khi, Nô Bi Ta, Đô Rê Mi. Những cuốn truyện có thể dịch chưa thật chuẩn chỉnh, bản quyền có thể chưa răm rắp ngay ngắn nhưng… ai mà quan tâm. Dõi theo cuộc phiêu lưu của Nô Bi Ta và chú mèo máy thông minh quan trọng hơn cả. Nhờ Đô Rê Mon, lũ trẻ bắt đầu mơ đi về quá khứ, bay đến tương lai, mơ đi trên những chiếc chong chóng tre, mơ có cảnh cửa thần kỳ đưa ta đến bất kỳ nơi đâu, mở về thứ bánh mì chuyển ngữ giúp ta nói chuyện với bất kỳ ai, mơ về buồng điện thoại yêu cầu, mong cả thế giới vận hành theo ta muốn.

Read the rest of this entry

Vấn đề tài chính

Những ngày giãn cách xã hội vẫn hay có mấy bạn nữ ngọt ngào gọi điện: Chào anh, công ty em chuyên giải quyết các vấn đề về tài chính…

Mình bảo: Tài chính anh còn không có, lấy đâu ra vấn đề tài chính… :d

Những ngày COVI

Những ngày Cô Vy, anh ở nhà xem phim Titanic bằng chế độ xem ngược từ cuối lên đầu phim. Hóa ra đó là bộ phim về một người bơi trong nước lạnh, sau đó lên tàu và đến London, trở thành người vô gia cư.

Những ngày Cô Vy, anh ở nhà xem phim hoạt hình, có phim cũng triết lý ra phết, ví dụ phim thỏ yêu nhím và đưa ra kết luận là càng yêu thì càng đau…

Có thời gian để suy nghĩ, anh bỗng nhận ra rằng nhiều thứ xung quanh đã trở nên thông minh: điện thoại thông minh, tủ lạnh thông minh, ấm điện thông minh…chỉ có anh là vẫn ngu ngốc.

VIA Phan An.

Nổ địa điểm…

Sau khi Nhà nước công bố hết dịch, anh em đừng hỏi mình rảnh không.

…….

…..

….

Việc của anh em là…. nổ địa điểm và thời gian.

%d người thích bài này: