Đại dịch Corona: Cuộc sống của một anh tây trong khu cách ly ở Việt Nam

Đã có khá nhiều bài viết về cuộc sống đằng sau tấm barrie của các khu cách ly mà chính phủ Việt Nam đã dựng nên trong thời gian này, khi đại dịch COVID-19 đang bùng phát trên toàn thế giới. Từ những người hết sức bình thường như cô bé Thùy Dung (về từ Hàn Quốc) đến những influencer như Châu Bùi (từ Ý trở về).

Nhưng đây là 1 bài viết khác đặc biệt hơn, bởi nó là góc nhìn của một anh Tây đang định lập nghiệp ở Hà Nội, và được đăng trên 1 tạp chí quốc tế: tờ Southeastasia Globe.

Xin chia sẻ cùng mọi người!

ĐẠI DỊCH CORONA: CUỘC SỐNG TRONG KHU CÁCH LY CỦA CHÍNH PHỦ VIỆT NAM

5 giờ sáng, tôi hạ cánh tại sân bay Nội Bài với sự háo hức hy vọng về một cuộc sống mới tại đất nước yêu thích của mình. Cuối cùng tôi đã có thể ở đây! Tuy nhiên, ngay khi vừa rời máy bay, những thứ đón chào chúng tôi chỉ là rào chắn, và chúng tôi buộc phải điền vào tờ khai y tế. Hành khách phải được lấy mẫu kiểm tra và tất cả nhân viên đều mặc quần áo bảo hộ. Thực tại ập đến rõ như ban ngày, mọi thứ không chỉ còn là nói suông nữa.

Từng người trong chúng tôi phải đợi để được lấy mẫu dịch và giao nộp passport. Tôi chợt thấy vui vẻ một chút vì đã dành thời gian điền tờ khai online và không phải chờ đợi. Nhưng sau đó, lại thêm nhiều tờ khai khác và thêm nhiều sự hỗn loạn. Cuối cùng thì họ cũng lấy được mẫu dịch từ họng và mũi tôi, và tôi kiếm được một chỗ ngồi tại một khu vực được chỉ định.

Đưa mắt nhìn lại dòng người đang nhích dần chậm chạp, tôi thấy cả người Việt Nam và nước ngoài, ai ai cũng phải chờ đợi. Thời gian dần trôi, chẳng có thêm thông tin gì và tình trạng náo động bắt đầu tăng dần. Một nhóm người lớn tuổi có vẻ như đang đi nghỉ dưỡng bắt đầu than phiền. Nhưng chắc họ, cũng như tôi, đang dần nhận ra không chỉ có hành khách là bị rối não đâu. Bởi các nhân viên cũng bị bối rối chẳng kém gì. Tôi nhận ra rằng, chắc hẳn ở đâu đó, đang có ai đó chủ trì một cuộc họp xem nên xử trí bọn tôi như thế nào.

Cuối cùng, sau 4 – 5 tiếng chờ đợi, chúng tôi có 2 lựa chọn. Một là lấy lại passport, mua một vé máy bay khác và rời đi. Hai kà tiến vào khu cách li – nơi chúng tôi sẽ ở 14 ngày – và có thể nhập cảnh vào Việt Nam sau đó. Mọi thứ đều sẽ miễn phí trừ khi dương tính với virus. Sau đó thì người nước ngoài chúng tôi sẽ phải trả tiền chi phí điều trị, còn người Việt Nam (đương nhiên) sẽ được miễn phí. 

Gần như ngay sau đó, mọi người bắt đầu rần rần than phiền, bu lấy người phiên dịch và cứ hỏi lặp đi lặp lại nhiều vấn đề. Tôi thấy thông cảm cho người phiên dịch, cô ấy rõ ràng chỉ đang cố giúp đỡ. Mọi thứ trở nên rất nhân văn ở đây, chúng ta là khách của một quốc gia đang làm hết sức mình để bảo vệ con dân của họ, và chính họ chứ không ai khác, đang cố thêm chút nữa để đem sự nhã nhặn đó đến cho chúng ta – những người không cùng quốc tịch. Con người Việt Nam họ tốt và hồn nhiên thế đấy. Toàn bộ người Việt Nam đều chọn cách ly, và chúng tôi thì cần phải cân nhắc. Chúng tôi hiểu rằng, dù lựa chọn thế nào, cũng không còn đường lùi nữa. Cuối cùng, chỉ còn lại bốn người ngoại quốc hoàn toàn xa lạ với nhau, ở lại với một mục tiêu chung là phải vượt qua được chuyện này. Chúng tôi hoàn toàn mù mờ về những gì đang chờ đợi mình hay sẽ được đưa đi đâu, nghe râm ran đâu đó là sẽ đi xa lắm lắm.

Chúng tôi được đưa đến một nơi nhìn như là chỗ đỗ xe và được lên xe buýt. Ngay khi passport được bỏ vào một cái túi màu vàng với dấu hiệu độc hại in ngay phía ngoài to đùng, một sự thật nghiệt ngã đập ngay vào mặt tôi: chúng tôi chính là những toa hàng độc hại có thể mang virus đến. Khi xe lăn bánh, chúng tôi bắt đầu ngồi suy đoán xem chỗ cách ly nó sẽ như nào. Có đủ đồ ăn không? Liệu có bị nhốt gần với những người đã bị bệnh không? Vân vân và mây mây. Không mất quá nhiều thời gian, khung cảnh ven đường từ phố thị đã dần trôi qua nhường chỗ cho những khung cảnh đồng quê, và rồi chúng tôi đã đến, một căn cứ quân sự.

Sau khi được xịt khuẩn sát trùng cả người lẫn hành lý, chúng tôi tiến vào một khu có hai kí túc xá to đùng với hàng rào bao quanh. Ai ai cũng mặc quần áo bảo hộ. Từng người một, chúng tôi đăng kí và được đưa về phòng. Người Việt Nam ở riêng, và nam nữ cũng được tách riêng. Ai trong tình trạng không khỏe hoặc có con nhỏ cũng được tách biệt. Ở sân bay, không khí khá hỗn loạn, nhưng tại đây thì mọi thứ lại rất trật tự. Không khó để nhận ra, Việt Nam đã sẵn sàng trong khi cả thế giới vẫn còn đang trong tư thế chờ đợi.

Trên đường về phòng, tôi đã quan sát và để ý xung quanh. Có tường rào bảo vệ, sân tập huấn, và cả những cánh đồng xa xa. Ở thế này cũng không tệ lắm, ít nhất là so với những gì tôi tưởng tượng. Cả bốn người chúng tôi đều được ở cùng một phòng với 10 chiếc giường tầng kiểu quân đội. Sau khi chat chit chút đỉnh, chúng tôi quyết định sẽ đi ngủ, một giấc ngủ cần thiết sau một ngày dài. Nhưng ngay sáng khi vừa tỉnh dậy, cả phòng tôi đã có một cuộc cãi nhau nho nhỏ về việc giữ yên lặng lúc người khác đang ngủ. Mọi chuyện cũng đâu vào đấy, nhưng rõ ràng chúng tôi nên biết cách để ý quan tâm đến mọi người xung quanh mình hơn. Đồ ăn sáng được mang tới và tôi đã ăn ngấu nghiến – trời ơi, tôi nhớ Bánh Mì hàng thật này quá điii!

Một người lính đã mua giùm tôi một cái SIM điện thoại. Thiệt lòng tôi muốn boa chút đỉnh cho ảnh vì đã giúp đỡ tôi này nọ từ suốt tối qua tới giờ. Nhưng ảnh chối đây đẩy, nhất định chỉ nhận đúng tiền cái SIM. 

Thông dịch viên tới không lâu sau đó và hỏi thăm chúng tôi. Thật sự ngạc nhiên, cô ấy không phải là người của lãnh sự quán nhưng cô ấy tình nguyện tới đây, chấp nhận mọi nguy cơ có thể mắc dịch bệnh. Kết quả đã có từ tối qua, cả bốn đều có kết quả âm tính. Nhưng cảm giác nhẹ nhõm không tồn tại được lâu, mà thay vào đó là sự lo lắng bởi một ông lão ở khoang thương gia đã dương tính. Liệu tôi có đứng gần ổng lúc nào không? Liệu tôi có đụng vào món đồ nào ổng đã tiếp xúc qua không? Điều duy nhất tôi biết được là từ sau sân bay, tôi không thấy ổng nữa. Thôi kệ mẹ, chúng tôi bắt đầu liên lạc lại với gia đình, người thân và trấn an họ rằng 14 ngày sẽ qua nhanh thôi.

Mọi thứ thật yên bình, nhẹ nhàng vì chỗ này rất yên tĩnh. Các anh bộ đội đã làm việc không ngừng nghỉ để giúp khử trùng phòng ở hằng ngày, đo nhiệt độ cũng như đổ rác giúp tôi. Mấy ảnh ở đây là để giúp tổ quốc, và kệ cha mấy cái tin đồn vớ vẩn ba gai mấy bạn nghe đi, mấy ảnh cực kì thân thiện và dễ thương. Cho tới bây giờ thì vụ này giống đi cắm trại hơn là cách ly. Chúng tôi chia sẻ đồ ăn với nhau, và mọi chuyện bắt đầu vui hơn nữa khi nhận được đồ tiếp tế từ người thân. 

Lâu lâu tôi cũng gặp vài người bản địa chào mình. Chúng tôi trò chuyện, biết được phòng mình chỉ có bốn người, còn phòng ảnh tới tận mười sáu. Bạn tôi đưa ra một ý kiến rằng có thể chuyện tách phòng từ bữa giờ cho chúng tôi có vẻ như là một đặc ân thú vị. Không khó để nhận ra, khi số người cách ly tăng lên, sự bất ổn cũng sẽ trở thành một tác nhân.

Chúng tôi nghe được rằng sớm thôi, sẽ có gần 700 người vào đây, và trong vòng 12 tiếng tới những chuyến xe sẽ tới lui không ngừng nghỉ thâu đêm. Sáng dậy thì chúng tôi đã có hàng xóm mới và khu nhà đối diện đã hoàn toàn full người. Đứng ở đây mà còn nghe láo nháo lận cơ mà. Cũng hơi sờ sợ đó, vì đông người lỡ bị lây bệnh thì sao? Nhưng thông dịch viên trấn an chúng tôi rằng, mục đích cách ly mấy ông là cách ly với tổ quốc tụi tui, chứ hông phải cách ly hoàn toàn với con người khác nên cứ chill đi. Đi vòng vòng dạo rồi chụp hình, tôi để ý có nhiều hành lý vẫn được để ngoài sân vì một lí do nào đó. Lẫn trong đó có cả một chiếc xe nôi … điều đó làm thâm tâm tôi hơi ớn lạnh.

Tình hình vẫn ổn ở đây, nhưng chúng tôi vẫn lo lắng mọi chuyện sẽ thay đổi. Có thể một phần do sự căng thẳng giữa người lạ với nhau khi lượng người dần tăng lên. Nỗi sợ vô hình về việc lây nhiễm từ người khác, và cả việc tăng cường canh gác khu vực nữa. Mọi thứ vẫn không thể rõ ràng, nhưng ít nhất chúng tôi đang ở đây cùng nhau. Và hơn hết, điều đó cho thấy Việt Nam đang làm việc rất tích cực để giữ cho mọi người an toàn.

© Ảnh & Bài: Gavin Wheeldon, đăng ngày 16.03 trên tờ Southeastasia Globe. Gavin Wheeldon là một thanh niên người Anh, đến Hà Nội bằng một chuyến bay trực tiếp từ London và bị cách ly từ ngày 14.03 tại khu cách ly ở Sơn Tây

© Chuyển ngữ: Vu Ho (https://www.facebook.com/sheva.thanhvu)

© Biên tập & Hiệu đính: The X-File of History

4dummies.info | Beooi.com | Gombi.vn | Soaica.net | Ghita.vn

Advertisement

About Hình Như Là

Xin đừng tìm biết rõ chàng ta - Nhân loại xem rằng dễ xấu xa Có đến mà yêu thì hãy đến Xem đầu mây gợn, mắt mây qua.

Posted on 16/03/2020, in 4IDIOTS, Chất chã and tagged . Bookmark the permalink. Bình luận về bài viết này.

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.

%d người thích bài này: