Ngày trước tôi tình cờ quen một ông bác cựu chiến binh. Lúc tôi biết bác thì bác đã lớn tuổi, có căn phòng nhỏ trong ngôi biệt thự Pháp cũ kỹ và manh mún. Ngoài những lúc chạy xe ôm để kiếm thêm, bác chỉ có hai thú vui là uống rượu và hát. Uống rượu không cần mồi nhắm và hát không cần nhạc đệm hay thiết bị tăng âm. Giọng bác lúc cao trào có thể làm rung khung cửa kính những ngày đông lạnh giá và rất lay động lòng người.
Có lần ngồi uống rượu, bác tâm sự về thời tuổi trẻ của mình. Giá như không có chiến tranh, bác hẳn sẽ là nghệ sĩ. “Ở bên trong ai cũng có một người nghệ sĩ. Một ca sĩ giỏi khi cất lên tiếng hát nếu cộng hưởng được với con người nghệ sĩ ẩn sâu bên trong khán giả thì người ca sĩ ấy thành công”, bác nói vậy. Còn tôi tin rằng nếu không phải ra chiến trường lăn lộn dưới những làn đạn pháo, hẳn chỗ đứng của bác phải là trên sân khấu, dưới ánh đèn màu và vô vàn những tràng pháo tay.
Hôm qua, đón con trai ở trường về, tôi bảo: “Khá Bảnh bị công an bắt rồi đấy”. Con tôi không nói gì suốt quãng đường. Về đến nhà mới mở miệng ra nói: “Con hơi tiếc. Khá Bảnh múa đẹp lắm. Tay nó múa thế này này”.
![]() |
Khá Bảnh là “đại diện” cho trào lưu các giang hồ triệu người theo dõi trên mạng xã hội. |