Monthly Archives: Tháng Bảy 2018
Chán
Chán!
Một sáng thức dậy bỗng thấy chán.
Chán đến văn phòng. Làm đi làm lại một việc mãi chả có gì mới. Mất động lực.
Chán giao du. Gặp đi gặp lại từng ấy con người, từng ấy câu chuyện. Nhạt.
Chán chạy thể dục. Từng ấy cung đường, lặp đi lặp lại. Boring.
Con người là động vật cấp cao phức tạp nhất giải ngân hà. Họ đi lý giải người khác. Nhưng có những lúc họ không thể lý giải nổi cái sự chán bỗng xuất hiện của họ. Không có việc gì để làm, không có ai để giao du chán đã đành. Nhưng ngay cả khi mọi thứ đang bình thường tốt đẹp cái sự chán vẫn bỗng dưng xuất hiện.
Giống nhau là ai cũng có lúc thấy chán. Nhưng khác nhau về cách phản ứng khi cảm giác chán xâm chiếm. Giữ được động lực & năng lượng những lúc thấy chán đời nhất là những giây phút cực kỳ đáng kể.
Khi có cảm hứng mọi rào cản đểu trở nên rơm rác hết. Nhưng khổ lắm, cảm hứng là thứ cảm xúc xa xỉ chỉ đến với ta một cách dè xẻn. Chán đến với ta hào phóng hơn nhiều. Sống & làm việc bình thường với chán mới là cuộc sống đời thường. Điều này không chỉ đúng với 99% nhân loại, mà còn đúng với 1% phần còn lại.
Cuộc đời của các vĩ nhân cũng vậy, chẳng có gì đáng kể trừ một vài khoảnh khắc vĩ đại. Socrates có thể thi thoảng cũng đi ăn tiệc, và rất có thể đã vui vẻ chuyện trò với môn đệ trong khi chờ liều thuốc tự tử ngấm vào người, nhưng phần lớn đời mình ông sống trong lặng lẽ với vợ là Xanthippe, buổi chiều thì đi dạo và có thể cũng gặp dăm ba người bạn trên đường tản bộ. Người ta kể rằng suốt đời mình, Kant – triết gia vĩ đại – chưa bao giờ đi quá 10 dặm ra khỏi làng Konigsberg. Darwin – cha đẻ thuyết tiến hóa – sau khi chu du vòng quanh thế giới, sống phần đời còn lại quanh quẩn trong nhà. Marx, sau khi khuấy động vài cuộc cách mạng, quyết định dành những năm tháng còn lại đi làm ở một nơi yên tĩnh là Bảo tàng Anh quốc.
(Nguồn: blog Chiep Esetorial)
Thỉnh thoảng ngủ dậy thấy chán? không muốn nhích mông ra khỏi giường? Đó là một cuộc sống như nó vốn có.
Thích những anh chị pro. Họ trông không hề đáng chán ngay cả khi trong lòng họ đang rất chán.
A nice week ahead for all!
(c)Mr. BrandSon
Tháo & Lưu Bị
Tháo & Lưu Bị
4dummies.info
Tháo & Lưu Bị.
Hai thằng, một thằng khố rách áo ôm, bán tông lào chợ cỏ, tham gia chính trị muộn, chọn giải pháp đề cao nhân nghĩa, hở ra là khóc, mở mồm nói chuyện đạo đức.
Một thằng phóng túng quyền biến, tiếp cận chính trị cung đình sớm, lạnh lùng túm mẹ thiên tử, lệnh chư hầu. Họ hàng mấy đời công hầu khanh tướng, thuộc diện có dòng dõi.
Thằng nhân nghĩa đi đến đâu khóc đến đó, khóc đến đâu đớp đến đó. Bất kể lạ quen thân sơ, múc hết, Từ Châu, Kinh Châu, Hán Trung, Ba Thục.
Thằng gian hùng đi đến đâu cười ha hả đến đó, chỉ tay bảo chiếm là chiếm, lệ không rơi nửa giọt, mắt không ngại nửa chớp, táng Viên Thiệu, diệt Lữ Bố, đòm Viên Thuật, tất cả đều được gọi tên kẻ thù, sát ván sòng phẳng.
Thằng nhân nghĩa bắt con quỳ lạy Khổng Minh, tiếng thơm lưu truyền hậu thế. Mấy ai biết y gọi con lại bảo nhỏ, lạy thì sống, chứ tao chết rồi, nó thịt mày chừng nào không biết.
Thằng gian hùng giây phút lâm chung, tuyên bố cho đám thê thiếp tự do giải tán, ai cải giá cứ cải giá. Gọi con trưởng vào giao cho Tư Mã Ý, dặn riêng con hãy dùng, nhưng đề phòng.
Thằng nhân nghĩa củng cố được quyền lực, quay ra thịt tốt hai huynh đệ xương máu Quan Trương. Hai thằng này nó phục mình, nhưng lấy gì đảm bảo chúng nó sẽ phục con mình. Chi bằng thịt sớm trừ hậu họa. Huynh đệ như thủ túc chỉ là lúc khởi nghiệp trên răng dưới dái, còn khi đã thành bậc đế vương, cần tính chuyện dòng dõi nối truyền, anh em làm đéo?
Ngẫm ra ở đời, thật giả lẫn lộn, nhân thế hồn nhiên chỉ tay điểm anh hùng và gian hùng, nhưng trong lòng không khỏi bâng khuâng, đâu mới thực sự là đại gian đại ác.
Chính trị, chả ai đi phò trợ một thứ đã mục rỗng, nhưng bám vào một điều mục rỗng mang tính lịch sử để tô son cho chính mình lại là điều mà ai cũng sẽ làm. Tháo hay Lưu đều coi triều Hán là cứt đái dưới chân cả, nhưng chót lưỡi đầu môi đều nhất nhất nguyện làm trung nghĩa bề tôi.
Nói Lưu là kẻ đại gian và Tháo là bậc anh hùng, hay ngược lại, đều đúng.
Nhưng xét tận cùng dòng chảy của chính trị, có lẽ vẫn chấp nhận và sòng phẳng hơn đối với Tháo, bởi dù sao thì Tháo cũng là kẻ mạnh dạn sống thật với chính mình hơn. Bố mày gian hùng đấy, bố mày đại ác đấy, nhưng chúng mày làm gì được tao? Và nếu cuộc đời này thần linh, có thiên đường hay địa ngục, há chẳng phải cuộc đời đã tránh được binh đao?
Sến sẩm làm đéo?!
Và bố cần đéo gì phải khóc?!
(C) Mai Dương – Trại súc vật